An ninh là một trong những khái niệm quan trọng trong nghiên cứu chính trị quốc tế và cũng là khái niệm có sự thay đổi trong quá trình phát triển của Trung Quốc. Trung Quốc chú trọng hơn về an ninh kể từ sau chiến tranh lạnh kết thúc trong tất cả các lĩnh vực từ an ninh tài chính, an ninh tiền tệ, an ninh mậu dịch an ninh chính trị, an ninh xã hội, an ninh sinh thái, an ninh văn hóa, an ninh khoa học - kỹ thuật... và đây được xem là an ninh phi truyền thống (Non-traditional security). Từ đó Trung Quốc đã xây dựng những nội dung, chiến lược, chính sách và con đường cũng như phương pháp riêng cho an ninh phi truyền thống. Có thể nhận thấy rằng, chủ thể an ninh của Trung Quốc đã mở rộng hơn từ an ninh cá thể đến an ninh thế giới, trong đó đặc biệt chú trọng về an ninh con người.
Khái niệm an ninh nói chung, về mặt chủ quan chỉ sự không tồn tại cảm giác sợ hãi trước sự công kích của yếu tố ngoại lai, về mặt khách quan chỉ sự không tồn tại trạng thái hoặc hiện thực của sự công kích do yếu tố ngoại lai[1]. Đây là khái niệm thông thưòng của an ninh. Sau khi Chiến tranh lạnh kết thúc đến nay, những yếu tổ như chủ thể, nội hàm, cách thức duy trì an ninh đã có sự thay đổi lớn. Những thay đổi này cũng tạo ra cách nhìn nhận mới về khái niệm an ninh, ông Vương Dật Châu cho rằng: “An ninh là chỉ chủ thể hành vi (bất luận là cá nhân hoặc quốc gia hoặc những tập đoàn khác) có thể được hoặc duy trì trạng thái không bị xâm hại, ừánh được sự sợ hãi, có được sự bảo đảm”[2]
[1] Lý Anh: Quan niệm an ninh thời đại đa cực hóa: Từ an ninh quốc gia đến an ninh thế giới, Tạp chí Kinh tế - chính trị thế giới, số 5-1998, tr.42
[2] Vương Dật Châu: Bàn về an ninh tổng hợp, Tạp chí Kinh tế - chính trị thế giới, số 4-1998, tr.5.
Trên đây là trích dẫn của tài liệu, để xem toàn văn tài liệu xin quý vị tải về tệp đính kèm.